Thương Về Đất Mẹ
Trong giấc mơ nỗi nhớ bềnh bồng.
Bến Điện- bình con đò xưa vắng khách,
Cây đa già soi bóng nước bên sông.
Đây Phú-chiêm mì tôm vàng ,sứa bạc
Mát lòng ta từng trưa nắng đi về
Đây bãi Phương-Trà ngàn dâu xanh ngát
Dấu chân ta từng bước dõi đường quê.
Thương biết mấy con đường ra Đà- nẵng
Đồng Quế-sơn rực rỡ lúa hong vàng.
Con tu hú dục hè về rộn rã
Mui cá chuồng cơm lúa mới thơm hương.
Đình Hà- mật hôm nào vui mở hội
Tiếng trống chầu khuya rung bóng trăng vàng.
Ga Vĩnh- điện mùa tan trường phượng đỏ,
Đã xa rồi những bóng dáng thân thương.
Chợ Phú- bông ngày hai buổi họp
Mẹ oằn vai quang gánh sớm chiều,
Biển Cửa- Đại sóng pha màu lấp lánh,
Mai em về kỷ niệm nhớ mang theo.
Đây Cẩm- lậu thân yêu làng quê ngoại
Đường quanh co nước lũ những đông về.
Xóm Vạn Buồn soi mình bên sông nhỏ
Đời êm đềm như nghĩa mẹ tình quê.
Đại- lộc đó đất lành thơm trái ngọt
Vườn sang xuân hoa bướm hẹn thề.
Nhấp chút ruợu cần môi em thắm đỏ,
Thường- Đức đi về mấy dặm sơn khê.
Qua Bàn- Lãnh cây đa cao chót vót [1]
Tiếng mẹ à ơi ! giấc ngũ chiêm bao.
Đất Xuân- Đài ngàn năm thơm khí tiết,
Hoàng- Diệu xưa rạng rỡ tiếng anh hào.
Cô gái Duy- xuyên trên khung cửi,
Tay đưa thoi em dệt lụa cho đời.
Mấy độ xuân về hoa vàng rực rỡ,
Tấm lụa cho mình em dệt xong chưa ?
Đây Gò-Nổi miền dâu tằm nổi tiếng,
Sao em chưa về nhặt kén ươm tơ ?
Kéo sợi tơ vàng óng ả,
Làm sợi tơ trời, kết mối duyên thơ .
Ai ghé Tam kỳ ? Ai về phố Hội ?
Có nghe trong tim máu chảy dập dồn.
Có nghe cõi lòng rưng rưng thổn thức
Đất mẹ ngàn năm nghĩa nặng săt son.
Quảng- Đà đó với bao nhiêu kỷ niệm
Mai ta về tìm lại dấu ngày xưa
Gọi tên từng niềm thương nỗi nhớ
Viết lên muôn vạn lời thơ.
Dương Lam
[1] Ở Gò-Nổi Điện-bàn có bài hát ru em :Cây đa mô cao cho bằng cây đa Bàn lãnh, đất mô thanh cảnh cho bằng đất Bảo an.Chỗ mô vui cho bằng chỗ Phố chỗ Hàn, dưới sông tàu chạy trên đàng ngựa xe.
Author: Duong Lam. Translated by NHAN THANH TRI [ GPT]
I return to visit my old hometown,
In dreams, my longing drifts endlessly.
At Dien Binh wharf, the old boat lies idle,
The ancient banyan tree reflects upon the river.
Here is Phu Chiem with golden noodles and silver jellyfish,
Cooling my heart through scorching noon trips.
Here lies Phuong Tra field, green with mulberry leaves,
Where my footprints traced the village paths.
How I cherish the road to Da Nang,
Through Que Son fields glowing with ripened rice.
The cuckoo calls, urging summer’s arrival,
Aroma of drying fish mingles with new harvest scents.
Ha Mat communal house once bustling with festivals,
Drumbeats echoed beneath the golden moonlit sky.
Vinh Dien station, flamboyant blossoms in school’s end season,
Those familiar faces now drift into the past.
Phu Bong market convenes twice a day,
Mother, burdened by baskets, toils from dawn to dusk.
Cua Dai sea shimmers with multicolored waves,
Tomorrow, when you return, carry these memories.
Here is Cam Lau, my beloved maternal village,
Winding roads submerged when floods arrive in winter.
Van Buon hamlet mirrors itself in the small river,
Life flows gently like a mother’s love and homeland’s bond.
Dai Loc, a land of sweet fruits and gentle soil,
Spring gardens bloom with butterflies whispering vows.
A sip of can wine stains your lips crimson,
Thua Duc road stretches over rugged mountain paths.
Passing Ban Lanh, the towering banyan tree stands proud,
Mother’s lullabies still echo in my dreams.
Xuan Dai land breathes the spirit of loyal heroes,
Hoang Dieu’s valor once illuminated its glory.
A Duy Xuyen girl beside the weaving loom,
Her swift hands craft silk for life’s beauty.
Springs have returned with golden blossoms,
But is the silk cloth for us finished yet?
Here is Go Noi, famed for mulberry and silk,
Why haven’t you returned to gather cocoons?
Spinning golden threads so smooth and bright,
Weaving heavenly silk to bind our poetic bond.
Who passes by Tam Ky? Who visits Hoi An?
Can you hear the blood rushing in your heart?
Can you feel the soul trembling with emotion?
Motherland—thousand-year fidelity engraved in heart.
Quang Da—cradle of countless memories,
Tomorrow, I shall return to seek old traces,
Call each name in love and yearning,
Writing endless verses about my homeland.
----------------------------
Binh luan cua : NHAN THANH TRI [GPT]
Ta trở về thăm lại quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn, trong giấc mơ bồng bềnh mang theo nỗi nhớ da diết. Bến sông Điện Bàn xưa kia từng tấp nập bóng người, giờ đây lặng lẽ, con đò cũ vắng khách, chỉ còn cây đa già soi bóng xuống mặt nước phẳng lặng, gợi lên bao ký ức về một thời thơ ấu.
Phú Chiêm đón ta bằng hương vị mì tôm vàng thơm phức, những con sứa bạc mát lành làm dịu đi cơn nắng trưa gay gắt. Bãi Phương Trà trải dài sắc xanh của những ruộng dâu ngút ngàn. Mỗi bước chân qua nơi đây, ta như nhìn thấy hình bóng tuổi thơ, từng bước nhỏ dõi theo con đường làng thân thuộc.
Nhớ sao con đường dẫn ra Đà Nẵng, đi qua cánh đồng Quế Sơn rực vàng mùa lúa chín. Tiếng tu hú gọi hè rộn rã khắp không gian. Mùi lúa mới hoà quyện cùng hương cá chuồng phơi khô bên những mái nhà, tất cả như vẽ nên bức tranh quê hương yên bình, gần gũi.
Hà Mật ngày nào tưng bừng mở hội đình làng, tiếng trống chầu vang lên giữa đêm trăng vàng óng ánh. Mùa phượng đỏ ở ga Vĩnh Điện nhắc ta nhớ về những buổi tan trường, từng khuôn mặt thân thương giờ đã khuất xa theo năm tháng.
Chợ Phú Bông vẫn đều đặn họp hai buổi sáng chiều. Hình ảnh mẹ gánh đôi quang nặng trĩu, vai oằn xuống dưới gánh nặng mưu sinh, khiến lòng ta quặn thắt xót xa. Biển Cửa Đại vẫn miên man sóng vỗ, ánh nước lấp lánh như ôm ấp bao kỷ niệm của ta và em. Ngày mai em có trở về, xin hãy mang theo tất cả những ký ức đẹp đẽ ấy.
Cẩm Lậu quê ngoại ta đó, những con đường làng quanh co, mùa nước lũ dâng lên mỗi độ đông về. Xóm Vạn Buồn vẫn lặng lẽ soi mình bên dòng sông nhỏ, cuộc sống nơi đây yên bình như tình mẹ, như nghĩa quê hương.
Đại Lộc đón ta bằng vườn trái chín thơm, đất lành nuôi dưỡng những mùa hoa xuân tươi thắm. Nhấp chén rượu cần cay nồng, môi em ửng đỏ trong men say tình tứ. Con đường Thường Đức qua những dặm sơn khê, quanh co, trắc trở nhưng vẫn dẫn ta về với vòng tay quê nhà.
Cây đa Bàn Lãnh cao vút giữa trời, như chứng nhân của bao thế hệ, từng ru ta vào giấc ngủ với lời mẹ à ơi ngọt ngào. Đất Xuân Đài lưu giữ khí tiết ngàn năm, nơi danh tướng Hoàng Diệu làm rạng danh quê hương.
Duy Xuyên vang tiếng thoi đưa, cô gái dệt lụa bên khung cửi, đôi tay thoăn thoắt như dệt nên những ước mơ cho đời. Hoa vàng nở mỗi độ xuân về, nhưng tấm lụa ngày xưa em đã dệt xong chưa?
Gò Nổi nổi tiếng bởi những ruộng dâu tằm xanh mướt. Nơi đây, em từng nhặt kén, kéo từng sợi tơ vàng óng, se thành sợi tơ trời để kết nối mối duyên thơ của ta.
Ai về Tam Kỳ, ai ghé phố Hội, có nghe lòng xao xuyến nhịp đập rộn ràng? Có thấy máu trong tim đang chảy về nguồn cội? Quảng Đà – mảnh đất mẹ nghìn năm ân tình, nơi bao kỷ niệm của ta đã gửi gắm. Ngày mai, ta sẽ trở về, đi tìm dấu chân ngày cũ, gọi tên từng miền thương nhớ, và viết lên muôn vàn lời thơ về quê hương yêu dấu ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét